Bức Chân Dung Tội Ác

Anh không phải du khách đắm tàu
Lạc vào đây vương triều Li-li-pút *
Anh chỉ là một người sống sót
Vụ nổ tàu trên đất quê hương
Theo dòng đời nghiêng ngửa đảo điên
Vớ chiếc rìu - anh làm nghề đẽo tượng
Anh sẽ tạc vào thời gian đang chảy vào vô tận
Bức chân dung tội ác
Đảng lao động Việt Nam
Đảng ép xương dân - nện nền chuyên chính
Dựng đài kỷ niệm - Nê Rông *
Đảng giết tài năng - đánh lừa khát vọng
Đảng là mũi dao cắm vào sự sống
Đảng có tấm lòng - hổ đói đêm giông
Mấy nhát rìu phác thảo bức chân dung
Nó thô thiển như đảng từng thô thiển
Rất chân thật - xin các em độ lượng

Lương Đào
(1977)

Chú thích: Những chữ có dấu * có thể không đúng với nguyên văn.

Năm Xưa Chồng Tôi Là Người Lính


Thơ: Nguyễn Thị Thanh Dương
Nhạc:Vĩnh Điện
Tiếng hát: Kim Khánh

"...Năm xưa chồng tôi là người lính,
Một lần hành quân,
Anh đã bị thương,
Máu anh loang ướt vạt cỏ ven đường.
Ôi, mảnh đất không tên,
Đã giữ chút máu xương người lính trẻ.
Đã bao nhiêu năm qua,
Bây giờ,
Anh thương binh tàn tạ.
Sống trên quê hương đôi khi vẫn thấy mình xa lạ,
Bạn bè anh,
Kẻ mất người còn,
Kẻ quên người nhớ,
Kẻ vô tình giữa dòng đời vất vả..."

Con Nhớ Ngày Cha Đi Tù

Con nhớ ngày cha đi tù
Mắt mẹ ướt thâm quầng đêm khó ngủ
Gặm củ sắn mẹ dành cho chưa đủ
Con đói cha ơi!
Trạc phân bò năm ấy đội qua sông
Nước ngập ướt tràn xuống môi con mặn
Sông vô tình vẫn trôi bình lặng
Bão tố cha ơi! Bão tố tơi bời!
Lũ lụt đi qua, rơm ướt mẹ phơi
Cong người xuống, mẹ gồng trên vai hẹp
Gánh cả giang sơn, đầu trần, không dép
Mẹ thẫn thờ, lảo đảo gọi tên cha.
Năm tháng đi qua, năm tháng đi qua
Mẹ vẫn nép cuộc đời trong rơm rạ
Con giấu tuổi thơ vào nỗi buồn lớn quá
Gánh tháng ngày tát cạn biển thời gian

Nguyễn Thị Bích Ngọc

Tình Người Với Quê Hương

Quê hương đã có gì thay đổi?
Trong ngày vui, ta trở lại tiếng ru êm
Ôi! Những đôi mắt đăm đăm, ánh lửa, lặng nhìn
Như trách móc, như cầu xin, như có gì hờn dỗi
Có tình nào đẹp hơn, tình người mong đợi?
Có nỗi giận nào lớn hơn, nỗi giận cuộc đời bị lừa dối?
Chim hót gì chim ơi?
Trong ngày vui trở lại
Ta đùa em
Lòng cờn cợn như chính mình có lỗi
Quê hương đã có gì thay đổi?
Khi em vẫn đau quằn quặn từng ngày
Căm thù run đôi tay
Máu hờn reo trong mắt
Tổ quốc! Trở thành hang thú vật
Ta đau, nỗi đau dằn vặt con người
Mười một năm rồi, khí thở chẳng tròn hơi
Nơi sự sống rưng rưng trên sỏi đá
Nơi giam hãm lòng tin, tài năng, và tình yêu chí cả
Nơi lý trí bừng sôi
Những tinh cầu lửa
Vạch quỹ đạo con người, trên quang phổ nhân gian
Anh lại về với em
Quê hương ơi, yêu dấu
Mảnh đất, con sông, cây cỏ, giọng người
Da diết
Chung tình đùm bọc, dưỡng nuôi
Xây sự sống bị xéo dày từng mảnh
Ta đốt cháy đau thương - Kết thành khối mạnh
Chung vai trên chiến tuyến cuộc đời
Bước chân ta, san phẳng tổ ngợm người
Phơi phới cờ bay ta hát
Giải phóng con người, giải phóng quê hương

Lương Đào
(1974)

Miền Nam Ơi

Miền Nam,
Miền Nam
Thương, tủi, giận, hờn
Anh lặng nhìn em, vết thương tấy phát
Anh từng sốt, sán* trùng giai cấp
Từng xuất huyết dạ dầy, cải cách
Ba mươi năm đất Bắc thấp khớp, teo cơ
Lũ mạt đời - gặm khoét ước mơ
Đảng xăm xỉa trừ tài năng, nhân phẩm
Đảng xả đôi trái tim lắp xuống tay lao động
Đảng nhét vào ngực người sản phẩm đá vôi
Anh yêu em - tình nghĩa con người
Em yêu đảng - chào mời rước đón
Ôi! Thảm họa đang lan* đầy* trên mình em năm tháng
Miền Nam ơi!

Lương Đào
(1976)

Chú thích: Những chữ có dấu * có thể không đúng với nguyên văn.