I
Tôi rủi quá! Mẹ cha nghèo khó
Cùng tuổi tôi, họ ơn chế độ
Gái đã chồng, trai đã vợ
Nhà cửa, lợn bò, ngựa trâu, dê chó...
Tất cả: Xui
Riêng tôi: Số phận ngậm ngùi
Chìm đắm mãi trong tình yêu chí cả
Con người
Lẽ sống thiết tha
Chuỗi đời vui lấp lánh vuốt tháp ngà
Lồng lộng chuông vàng, chói lòa ánh sáng
Mà chim chích đã tha đầy rác bẩn
II
Gặp buổi chợ phiên, dưới tháp ngà ảm đạm
Kẻ mớ cá, mớ tôm
Kẻ mớ rau, mớ cám
Chúng giành nhau, rao bán om sòm
Vuốt tháp ngà, chim chích hóa chim câu
Chú khán chợ trở thành ông bầu gánh xiếc
Chúng mặc váy? Mặc quần? Sơn đầu? Hay để tóc?
Không rõ mặt người
Hình dong con cóc
Xập xòe đôi cánh màng dơi
Choạng vạng chiều đông, tắt ánh nắng trời
Chúng lập chập khoác lên tháp chuông cả một trời sỉ nhục
Của máu xương, khăn tang, và nước mắt
Chúng bò đến tháp chuông giằng dây kéo gấp
Chuông câm lặng, đong đưa lưỡi cuốc
Tiếng gọi hồn, ngơ ngác chợ chiều hôm
III
Tôi bước trong đêm
Ánh lửa chập chờn
Nghe tiếng chuông là lạ
Không phải tiếng trống đồng Ngọc Lữ
Có đủ âm thanh kim cổ, đông tây
Giục giã lòng người, náo nức men say
Chào đồng chí,
Những người con nghèo khó
Mái lều còm chế độ vẫn lọi lưng
Số phận đã dành cho chúng ta tình nghĩa phi thường
Cảm ơn Chúa đã sinh chúng con - những người đánh chuông báo sáng
Lá cờ máu - quang vinh của đảng
Ta xé - nửa lót đường thay thảm
Nửa lau khô vết bẩn tháp ngà
Ngày hội tưng bừng
Muôn tà áo những Nàng thơ rộn ràng, tha thiết
Đời may rủi như tiến trình đất nước
Lương Đào
(1977)
Ngước Mặt Nhìn Trăng là nơi giữ những sáng tác làm tôi bùi ngùi, cảm khái... Xin tác giả của những sáng tác này cho phép tôi được giữ chúng ở đây. Nếu không đồng ý, xin vui lòng thư về nguocmatnhintrang@gmail.com và tôi sẽ xóa chúng. Chân thành cám ơn.
Bức Chân Dung Bằng Bút Sắt
Nếu lột đi tấm màn che niên hiệu
Quê hương - nguyên hình sau cơn bão
Tấm thân gầy không áo
Bản trường ca kiêu ngạo của một thời
Anh phác bức tranh bằng bút sắt không lời
Gửi lịch sử để lưu vào hậu thế
Lương Đào
(1979)
Quê hương - nguyên hình sau cơn bão
Tấm thân gầy không áo
Bản trường ca kiêu ngạo của một thời
Anh phác bức tranh bằng bút sắt không lời
Gửi lịch sử để lưu vào hậu thế
Lương Đào
(1979)
Subscribe to:
Posts (Atom)