Tiếng Sóng Biển


Ta về thăm lại biển quê hương
Đắng lòng nghe biển khóc bi thương
Thăm thẳm hồn thiêng sông núi gọi
Sóng vỗ từng cơn khúc đoạn trường

Thương quá bóng tàu thật lẻ loi
Lầm lũi chiều sương tím cả trời
Nghìn xa biển khóc đau từng đoạn
Biển của quê mình sẽ mất thôi!

Ta có về nhưng chẳng mấy vui
Chỉ thấy lòng ta rất ngậm ngùi
Bãi vắng sóng xô buồn vô tận
Vài con tàu nhỏ vẫn ra khơi

Đêm nằm thao thức nghe biển khóc
Ta hiểu rằng lòng biển rất đau
Bao người lòng cũng đau như biển
Đất nuớc quay cuồng cuộc bể dâu

Ta về gom gió mười phương lại
Đánh tan thành quách lũ yêu ma
Cho biển quê hương yên bình lại
Biển của Ta, biển mãi của Ta.

Nguyên Nhung
Kỷ niệm mùa hè thăm Đà Nẵng.
Tháng 5/2014

Lên Đường Bảo Vệ Quê Hương

 

Nhạc: Ái Hoa, Công Diên
Tiếng Hát: Châu Thùy Dương, Quốc Duy

"...Hoàng Sa đang thiết tha gọi ta
Quyết chí ta hy sinh thân này
Khi Tổ Quốc đến hồi lâm nguy ta sá gì máu xương...."

Diên Hồng Trong Tim




Diên Hồng Trong Tim

Nhạc: Việt Thơ
Hòa-âm: Nguyên Ca
Tiếng hát: Mê Linh, Sơn Hà

...Trên trang sử dày bao xương-máu, ngàn đau-thương tô nét kiêu-hùng
Hai Vua Bà trầm thân sông Hát, Bình-Trọng oai-phong chết không hàng 

Nhớ Diên-Hồng dội vang "Quyết-chiến!", Nhớ ba lần cả nước kháng Nguyên
Muôn dân đồng một lòng hy-sinh, muôn tay cùng thề ghi "Sát Thát!"...

Hành Phương Nam



Thơ: Hành Phương Nam
Tác-giả: Nguyễn Bính
Giọng ngâm: Tôn Nữ Lệ Ba

Hai ta lưu lạc phương Nam này
Trải mấy mùa qua én nhạn bay
Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở
Riêng ta với ngươi buồn vậy thay!

Lòng đắng sá gì non hớp rượu
Mà không uống cạn, mà không say?
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã
Mà áo khinh cừu không ai may

Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo
Ta trói thân vào nợ nước mây

Ai biết thương nhau từ thuở trước
Bây giờ gặp nhau trong phút giây

Nợ tình chưa trả tròn một món
Sòng đời thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Trông lại tha hồ mây trắng bay

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc
Phân tán vì cơn gió bụi này
Ngươi đi buồn lắm mà không khóc
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy

Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết
Ngày mai ra sao rồi hãy hay
Ngày mai sán lạn màu non nước
Cốt nhất làm sao tự buổi này

Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn
Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay
Hỡi ơi Nhiếp Chính mà băm mặt
Giữa chợ ai người khóc nhận thây

Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng, kẻ biếu tay?
Mơ gì Ấp Tiết thiêu văn tự
Hài cỏ gươm cuồng ta đi đây

Ta đi, nhưng biết về đâu chứ?
Đã dấy phong yên lộng bốn trời
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
Uống say mà gọi thế nhân ơi!

Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười
Người ơi! Hề người ơi!
Người sang bên ấy sao mà lạnh
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi.