Ở Bên Kia Biên Giới

Khi em vừa bước sang bên kia biên giới,
Em bỗng mất mình, mất cả quê hương,
Cách mấy cánh rừng, cách mấy con sông?
Thị trấn Đông Hưng, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.

Chợ biên giới vẫn đông người tấp nập,
Họ bán buôn đủ thứ để kiếm lời,
Buôn gian bán lận hay lao động mồ hôi,
Và buôn bán cả thân người phụ nữ.

Em thân bèo dạt một thời đã cũ,
Đã qua tay đám anh chị ma cô,
Sức khỏe hao mòn, nhan sắc xác xơ,
Hay nhiễm bệnh sống từng ngày khắc khoải.

Những khu nhà tồi tàn ở Xám Cáo,
Em từ nơi đâu mà đến nơi đây?
Dãy nhà mạt hạng sau những lùm cây,
Cây hoang dại như cuộc đời hoang dại.

Vách tường cũ mái ngói buồn bẩn thỉu,
Gió mưa làm từng viên ngói lệch xô,
Em cũng chỉ là những bụi rác kia,
Khi cuộc đời đã vội vàng quên lãng.

Rời thị trấn Đông Hưng về Lình Coóng,
Tỉnh Quảng Đông nào có khác Quảng Tây,
Những phụ nữ Việt Nam chim lạc bầy,
Làm gái dạt, vợ hờ nơi xứ lạ.

Còn đâu quê nhà, họ hàng, cha mẹ?
Cánh đồng xanh xưa bỗng hóa thiên đàng,
Khi nơi đây là địa ngục trần gian,
Em nếm đủ mùi đau tinh thần và thể xác.

Những em gái bị lừa sang Trung Quốc,
Em qua Đồng Đăng, qua những đường rừng,
Em qua con sông biên giới Bắc Luân,
Em cũng thành sông trôi vào bể khổ.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(Oct 14 -.2012)

Mặc Niệm


Khơi bụi tàn y hong quá khứ
Khóa ngăn ký ức giữ ảnh hình
Gánh giang hồ nặng chân lữ thứ
Một tấm lòng son, mấy nhục, vinh!?

Trầm, bổng đời ta lạnh muôn trùng
Bạc đầu sóng vỗ. Nắng mông lung
Thuyền không bến đỗ nên buông lái
Vạn dặm ly hương bóng chập chùng.

Quê xưa chưa một lần trở lại
Kỷ niệm giờ đây sắp nhạt nhòa
Mượn làn mây trắng qua tiền kiếp
thăm lại phố phường xa... rất xa!

Nặng thêm một nỗi sầu phiêu bạt
Hơn 40 năm bước dặm trường
Vỗ phách bên trời thay tiếng nhạc
Hát câu truy điệu chốn ngàn phương.

Gom ánh sao trời đêm mặc niệm
Nén hương thắp muộn cuối trời xa
Nâng chén thiên thu mời Tử Sĩ
cạn chung thượng hưởng chốn quê nhà.

Huy Văn

Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi

Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỷ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyển nằm nhớ sóng khơi xa

Đất nước mình thương quá phải không anh?
Mỗi đứa trẻ sinh ra, đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh?
Anh không biết, em làm sao biết được
Câu hỏi gởi Trời Xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời giùm… Đất nước sẽ về đâu…?

Trần Thị Lam

Đứng Lên Giành Lại Cơ Đồ





Đứng Lên Giành Lại Cơ Đồ

Thơ: Alfa Đặng Sơn
Nhạc: Nguyễn Hữu Tân
Hòa-âm: Trung Chính
Tiếng hát: Thúy Quỳnh

"...Anh hùng vị quốc hồn u uất
Nỗi hờn nước mất mãi không tan..."