Ngước Mặt Nhìn Trăng là nơi giữ những sáng tác làm tôi bùi ngùi, cảm khái... Xin tác giả của những sáng tác này cho phép tôi được giữ chúng ở đây. Nếu không đồng ý, xin vui lòng thư về nguocmatnhintrang@gmail.com và tôi sẽ xóa chúng. Chân thành cám ơn.
Trưng Nữ Vương
Thơ: Trưng Nữ Vương
Tác-giả: Ngân Giang
Giọng ngâm: Tôn Nữ Lệ Ba
Mây thu lạnh giòng nước Cẩm Khê bừng dâng chính khí
Khói thu mờ đáy hồ lảng bạc ngát động Hương Liên
Đền nghĩa chị rời thềm khuê các
Trả thù chồng hằng đất Long Biên
Chém tướng giặc đuổi quân về ải Bắc
Mặc áo tang rơi lệ ngự ngai vàng
Rồi ba thu cờ anh thư phất khởi
Đất Mê Linh cỏ cây hoang lạc
Để một sớm vương danh tướng ngang tàng
trời giáo trị Non nước oan khiêng
trùng trùng sóng nước, u uất thuyền quyên
Đã mấy thu rồi trăng ngời tiết liệt
Còn bao thu nữa sóng tỏa linh thiêng
Thù hận đôi lần chau khóe hạnh
Một trời loáng thoáng bóng sao rơi
Dồn sương vó ngựa xa non thẳm
Gạt gió chim bằng vượt dặm khơi
Ngang dọc non sông đường kiếm mã
Huy hoàng cung điện nếp cân đai
Bốn phương gió bảo dồn chân ngựa
Tám nẻo mưa ngàn táp đóa mai
Máu đổ cốt xương thù vạn cổ
Ngai vàng đâu tính chuyện tương lai
Hồn người chín suối cười an ủi
Lệ nến năm canh rỏ ngậm ngùi
Lạc tướng quên đâu lời tuyết hận
Non hồng quét sạch bụi trần ai
Cờ tang điểm tướng nghiêm hàng trận
Gót ngọc gieo hoa ngát mấy trời
Ải bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi
Chàng ơi điện ngọc bơ vơ quá
Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi.
Ngân Giang
1939
Những Đôi Mắt
Lại chú mỏ dán lên từng băng giấy
"Chúc mừng năm mới" nét đỏ tươi
Xuân Bính Thìn - Năm 76 - Trời ơi!
Hai tay trắng vỗ vào nhau chán ngắt
Lại đôi mắt - Chao ôi, những đôi mắt!
Níu áo ta nhắc nợ, khóc, gào
Ta lại khất ư? Chao ôi, ta lại khất
Sống bao lăm? Ta chịu cực đến khi nào?
Không phải đâu ta từ lâu hèn nhát
Xứ sở này từ xưa vẫn mồ chôn tàn ác
Mà hôm nay những đôi mắt hờn căm
Những đôi mắt đòi chồng,
Đòi quyền sống
Đòi con
Những đôi mắt chờ mong
Đói nghèo
Hiếu thảo
Những đôi mắt long lên sục sạo
-- Đâu dân chủ tự do?
-- Đâu cơm áo làm người?
Những oan hồn mắt vẫn rỉ máu tươi
Ôm khối hận - bao nhiêu năm rồi chưa nhắm lại
Những đôi mắt nợ nần mong ta trang trải
Mà thời gian cứ lải nhải quấy rầy
Chiếc gậy thần ta đã nắm trong tay
Xin gắng sức - Đợi ngày ta báo đáp
Ta bị thúc trong lửa hờn: Những đôi mắt
Hỏa ngục trần gian đang luyện thép, lọc vàng
Khi mọi người xớn xác kháo: "Xuân sang"
Ta thấy nhói trong tim nỗi đau dang dở
"Chúc mừng năm mới" nét đỏ tươi
Xuân Bính Thìn - Năm 76 - Trời ơi!
Hai tay trắng vỗ vào nhau chán ngắt
Lại đôi mắt - Chao ôi, những đôi mắt!
Níu áo ta nhắc nợ, khóc, gào
Ta lại khất ư? Chao ôi, ta lại khất
Sống bao lăm? Ta chịu cực đến khi nào?
Không phải đâu ta từ lâu hèn nhát
Xứ sở này từ xưa vẫn mồ chôn tàn ác
Mà hôm nay những đôi mắt hờn căm
Những đôi mắt đòi chồng,
Đòi quyền sống
Đòi con
Những đôi mắt chờ mong
Đói nghèo
Hiếu thảo
Những đôi mắt long lên sục sạo
-- Đâu dân chủ tự do?
-- Đâu cơm áo làm người?
Những oan hồn mắt vẫn rỉ máu tươi
Ôm khối hận - bao nhiêu năm rồi chưa nhắm lại
Những đôi mắt nợ nần mong ta trang trải
Mà thời gian cứ lải nhải quấy rầy
Chiếc gậy thần ta đã nắm trong tay
Xin gắng sức - Đợi ngày ta báo đáp
Ta bị thúc trong lửa hờn: Những đôi mắt
Hỏa ngục trần gian đang luyện thép, lọc vàng
Khi mọi người xớn xác kháo: "Xuân sang"
Ta thấy nhói trong tim nỗi đau dang dở
Lương Đào
(1976)
Bán Sách Cũ
Hà Việt Hùng
Gần cuối con đường dẫn ra bờ hồ, có một cửa-hàng bán sách cũ. Người qua đường khó biết đấy là cửa hàng sách cũ vì bên ngoài không có bảng hiệu, và cũng không có điểm gì đặc-biệt cả. Trong cửa hàng, sách bầy la-liệt, đúng hơn là vứt la-liệt. Mặc dù sách đã được cẩn-thận sắp-đặt có thứ-tự trên những cái kệ gỗ hoặc kệ sắt, nhưng vì nhiều quá, sách đã nằm chồng-chất lên nhau cao-nghệu, lên sát trần nhà, lan ra ngoài, chẩy xuống nền nhà, len-lỏi qua những lối đi nhỏ, và tràn ra tới gần cửa ra vào. Bốn phía đều có sách. Sách, sách, sách, sách. Có thể có tới hàng triệu cuốn. Đó là nét đặc-thù của cửa hàng.
Người ta cứ tưởng chủ-nhân cửa-hàng bán sách phải là người có bằng cấp ghê-gớm lắm, bét lắm cũng phải bằng Cử-Nhân, tốt-nghiệp Đại-học hệ bốn năm, nhưng không ngờ ngày xưa ông chỉ là học-sinh mới học xong lớp 7 phổ-thông. Ông lớn lên cùng với ngày tháng gian truân vất-vả, cộng với lòng yêu sách vô bờ bến. Ông đã chắt-chiu, gom góp mua những quyển sách bằng tiền ăn sáng eo-hẹp của mình. Lúc đầu là tủ sách gia đình, bây giờ sách đã cơ-man, biết bao nhiêu mà kể.
Khách đến cửa hàng của ông, khỏi phải nói, đều là những người yêu sách nhiệt-tình, nhiệt-tình cũng như ông vậy. Đại đa-số là học-sinh, sinh-viên nghèo, hoặc là “giai-cấp văn-hóa mạt-rệp” không đủ tiền mua một quyển sách thuộc loại quý-hiếm. Họ đến thường-xuyên, phần lớn nhẵn mặt. Ông để họ tự-do đứng hay ngồi đọc ở cái bàn nhỏ kê ở góc nhà. Thỉnh-thoảng ông còn mời họ vài hớp nước trà cho bớt khô miệng nữa. Cứ nhớ đến “ngày xưa” của ông, rất dễ thông-cảm với họ.
Trong cửa hàng của ông có nhiều loại sách, nhất là sách văn-học, nghệ-thuật. Có những quyển còn già hơn tuổi đời của ông. Có những bộ sách quý-hiếm ông cẩn-thận sắp trong tủ kính, giá nào cũng không bán. Người ta thấy ông có quyển Vang Bóng Một Thời, tập truyện-ngắn của Nguyễn-Tuân, nhà xuất-bản Tân-Dân in năm 1940 tại Hà-Nội; một phần lớn bộ Tiểu-Thuyết Thứ Bẩy, do Vũ –Đình-Long làm chủ-nhiệm, cũng do nhà Tân-Dân in từ năm 1934; bộ Kim-Vân-Kiều và Chinh-Phụ-Ngâm do Học-giả Nguyễn-Văn-Vĩnh dịch và chú-giải, in năm 1943. Rồi đến những quyển Tỳ-Bà-Hành, Nhị-Độ-Mai, Thúy-Kiều Thi Tập in năm 1926. Ai cần quyển nào, cứ nói cho ông biết tên tựa, một loáng sau là có ngay. Quyển nào không có đó, nếu khách cần, cho ông biết tên, ông hẹn 3-4 ngày sau đến lấy, y như là có, ít khi sai. Ai hỏi ông, nhập nguồn sách ở đâu, ông chỉ cười, trả lời lấp-lửng.
Những quyển sách ra đời đã từ lâu, có quyển “giang-hồ” từ Nam ra Bắc, long gáy, sút bìa, ông phải ngồi tỉ-mẩn dán lại. Đặc-biệt sách nào có ghi thủ-bút trên đó, càng quý.
Nhớ một hôm, có một ông khách bước vào cửa-hàng của ông. Ông khách trạc trên năm mươi. Sau một lúc tự tìm-kiếm, ông khách lôi ra rồi cầm trên tay quyển Lỡ Bước Sang-Ngang (1940) của Nguyễn-Bính (bản in sau năm 1975 tại Sài-Gòn). Ông để ý trang bià quyển thơ bị rách một nửa, và những trang giấy bên trong đã ngả sang mầu vàng. Ông khách lật mấy trang đầu, đôi vai ông ta bắt đầu rung lên nhè nhẹ. Ông ta khóc. Từ đằng xa ông thấy hết, nhưng vì tôn-trọng sự riêng-tư của người khác, ông mặc kệ.
Mười lăm phút sau, ông nhẹ-nhàng đi tới bên cạnh người khách, hỏi:
-Xin lỗi. Quyển sách này gợi lại cho ông kỷ-niệm không được vui?
Người khách quay lại, nhận ra ông là chủ-nhân cửa-hàng sách, ông ta nói:
-Hơn ba mươi năm trước tôi đã tặng quyển thơ này cho một người con gái ở Sài-Gòn. Đây là chữ viết của tôi. Sao bây giờ nó lại nằm đây?
Ông không trả lời câu-hỏi, nói với người khách cho ông mượn quyển thơ. Ông không cần lật ra, vì bià sách đã bị rách một nửa trên, để lộ ra hàng chữ viết tay bằng bút bic mầu tím đã ngả mầu. “Tặng Dậu. Kỷ-niệm mối tình của đôi ta”. Bên dưới là chữ ký ngoằn-ngoèo.
Ông trả quyển sách cho người khách, hỏi:
-Thế bây giờ Dậu đâu?
Người khách quay nhìn ra cửa, đôi mắt heo hút. Biết ý, ông nói:
-Ông có quyền không trả-lời.
Người khách đứng tại chỗ, lật thêm vài trang sách, rồi giơ ra trước mặt ông.
-Ông cho tôi mua quyển này. Bao nhiêu hả ông?
Ông chặn tay người khách.
-Tôi biếu ông.
Hình như người khách không nghe rõ câu trả lời, ông ta đút tay vào túi lục tiền, hỏi lại:
-Bao nhiêu hả ông?
Ông nói giọng dứt-khoát:
-Không, tôi biếu ông mà. Kỷ-niệm không ai có thể mua hay bán được.
Người khách nhìn ông, lí-nhí câu cám-ơn trước khi đi ra. Ông gật đầu, mỉm cười nhìn theo. Hạnh-phúc của ông là những lúc này.
Lại một hôm, có một người khách đầu đội nón cối, mặc đồng phục mầu xanh bạc thếch, đến cửa-hàng của ông, trên tay ôm chồng sách. Ông hỏi:
-Ông có sách bán à?
Người khách gật đầu:
-Chứ không đến đây làm gì?
Ông niềm-nở:
-Sách gì? Ông cho tôi xem.
Vừa nói ông vừa đỡ một quyển trên tay người khách. Thơ Tố-Hữu. Ông lẩm-nhẩm trong đầu. Anh chàng này có thể mô tả cứt là vàng, có lần đã đánh giá “trí-thức còn thua cục cứt. Cứt còn có lợi cho ruộng-nương hơn”. Có ai đọc cái thứ này đâu mà mua với bán. Ông lấy quyển kế tiếp. Tư-Bản Luận của Karl Marx. Chà, bộ sách này đã từng được xem là “cẩm-nang và vũ-khí của giai-cấp lao-động” đây. Nó đã giết hại cả chục triệu sinh-linh vô tội ngay trong các nước Cộng-sản vì “đấu-tranh giai-cấp. Marx đã chết lâu rồi. Lý-thuyết của ông ta lạc-hậu, cũ-rích chẳng khác gì cái “thùng rỗng kêu to”. Còn cuốn này? Ông lấy quyển thứ ba, rồi thứ tư, rồi thứ năm. Kể Chuyện Xây Lăng, Mỗi Bước Người Đi, Tư-Tưởng…
Ông để những quyển sách vào tay người khách. Người khách vẫn tiếp-tục xum-xoe:
-Đây mới chỉ là một phần. Nếu ông cần mua thêm, tôi sẽ chạy về lấy nữa. Còn nhiều lắm.
Ông ngán-ngẫm:
-Ông thông-cảm. Bây giờ không ai đọc những thứ này.
Người khách trố-mắt.
-Không ai đọc à? Tôi đã tốn khá tiền để mua những quyển này đấy. Còn tốn cả thời-gian để ngồi đọc nữa.
Ông thành-khẩn:
-Tôi hiểu, nhưng không mua được. Phiền ông đem về.
Người khách ôm lấy chồng sách, nói tiếng “cám ơn” trước khi bước ra cửa. Ra đến ngoài, không biết nghĩ sao, ông ta vội-vàng đặt chồng sách bên cạnh ống cống bên lề đường, nhẩy tót lên chiếc xe-đạp, vù đi.
Ông chỉ kịp chạy ra, miệng la to:
-Này, ông kia, sao lại bỏ sách ở đây?
Người khách vẫn gò lưng trên chiếc xe đạp, có phần nhanh hơn.
Nguồn: Tập Truyện Góc Tối của Hà Việt Hùng, tác giả trình bày
May Rủi
I
Tôi rủi quá! Mẹ cha nghèo khó
Cùng tuổi tôi, họ ơn chế độ
Gái đã chồng, trai đã vợ
Nhà cửa, lợn bò, ngựa trâu, dê chó...
Tất cả: Xui
Riêng tôi: Số phận ngậm ngùi
Chìm đắm mãi trong tình yêu chí cả
Con người
Lẽ sống thiết tha
Chuỗi đời vui lấp lánh vuốt tháp ngà
Lồng lộng chuông vàng, chói lòa ánh sáng
Mà chim chích đã tha đầy rác bẩn
II
Gặp buổi chợ phiên, dưới tháp ngà ảm đạm
Kẻ mớ cá, mớ tôm
Kẻ mớ rau, mớ cám
Chúng giành nhau, rao bán om sòm
Vuốt tháp ngà, chim chích hóa chim câu
Chú khán chợ trở thành ông bầu gánh xiếc
Chúng mặc váy? Mặc quần? Sơn đầu? Hay để tóc?
Không rõ mặt người
Hình dong con cóc
Xập xòe đôi cánh màng dơi
Choạng vạng chiều đông, tắt ánh nắng trời
Chúng lập chập khoác lên tháp chuông cả một trời sỉ nhục
Của máu xương, khăn tang, và nước mắt
Chúng bò đến tháp chuông giằng dây kéo gấp
Chuông câm lặng, đong đưa lưỡi cuốc
Tiếng gọi hồn, ngơ ngác chợ chiều hôm
III
Tôi bước trong đêm
Ánh lửa chập chờn
Nghe tiếng chuông là lạ
Không phải tiếng trống đồng Ngọc Lữ
Có đủ âm thanh kim cổ, đông tây
Giục giã lòng người, náo nức men say
Chào đồng chí,
Những người con nghèo khó
Mái lều còm chế độ vẫn lọi lưng
Số phận đã dành cho chúng ta tình nghĩa phi thường
Cảm ơn Chúa đã sinh chúng con - những người đánh chuông báo sáng
Lá cờ máu - quang vinh của đảng
Ta xé - nửa lót đường thay thảm
Nửa lau khô vết bẩn tháp ngà
Ngày hội tưng bừng
Muôn tà áo những Nàng thơ rộn ràng, tha thiết
Đời may rủi như tiến trình đất nước
Lương Đào
(1977)
Tôi rủi quá! Mẹ cha nghèo khó
Cùng tuổi tôi, họ ơn chế độ
Gái đã chồng, trai đã vợ
Nhà cửa, lợn bò, ngựa trâu, dê chó...
Tất cả: Xui
Riêng tôi: Số phận ngậm ngùi
Chìm đắm mãi trong tình yêu chí cả
Con người
Lẽ sống thiết tha
Chuỗi đời vui lấp lánh vuốt tháp ngà
Lồng lộng chuông vàng, chói lòa ánh sáng
Mà chim chích đã tha đầy rác bẩn
II
Gặp buổi chợ phiên, dưới tháp ngà ảm đạm
Kẻ mớ cá, mớ tôm
Kẻ mớ rau, mớ cám
Chúng giành nhau, rao bán om sòm
Vuốt tháp ngà, chim chích hóa chim câu
Chú khán chợ trở thành ông bầu gánh xiếc
Chúng mặc váy? Mặc quần? Sơn đầu? Hay để tóc?
Không rõ mặt người
Hình dong con cóc
Xập xòe đôi cánh màng dơi
Choạng vạng chiều đông, tắt ánh nắng trời
Chúng lập chập khoác lên tháp chuông cả một trời sỉ nhục
Của máu xương, khăn tang, và nước mắt
Chúng bò đến tháp chuông giằng dây kéo gấp
Chuông câm lặng, đong đưa lưỡi cuốc
Tiếng gọi hồn, ngơ ngác chợ chiều hôm
III
Tôi bước trong đêm
Ánh lửa chập chờn
Nghe tiếng chuông là lạ
Không phải tiếng trống đồng Ngọc Lữ
Có đủ âm thanh kim cổ, đông tây
Giục giã lòng người, náo nức men say
Chào đồng chí,
Những người con nghèo khó
Mái lều còm chế độ vẫn lọi lưng
Số phận đã dành cho chúng ta tình nghĩa phi thường
Cảm ơn Chúa đã sinh chúng con - những người đánh chuông báo sáng
Lá cờ máu - quang vinh của đảng
Ta xé - nửa lót đường thay thảm
Nửa lau khô vết bẩn tháp ngà
Ngày hội tưng bừng
Muôn tà áo những Nàng thơ rộn ràng, tha thiết
Đời may rủi như tiến trình đất nước
Lương Đào
(1977)
Bức Chân Dung Bằng Bút Sắt
Nếu lột đi tấm màn che niên hiệu
Quê hương - nguyên hình sau cơn bão
Tấm thân gầy không áo
Bản trường ca kiêu ngạo của một thời
Anh phác bức tranh bằng bút sắt không lời
Gửi lịch sử để lưu vào hậu thế
Lương Đào
(1979)
Quê hương - nguyên hình sau cơn bão
Tấm thân gầy không áo
Bản trường ca kiêu ngạo của một thời
Anh phác bức tranh bằng bút sắt không lời
Gửi lịch sử để lưu vào hậu thế
Lương Đào
(1979)
Bức Chân Dung Tội Ác
Anh không phải du khách đắm tàu
Lạc vào đây vương triều Li-li-pút *
Anh chỉ là một người sống sót
Vụ nổ tàu trên đất quê hương
Theo dòng đời nghiêng ngửa đảo điên
Vớ chiếc rìu - anh làm nghề đẽo tượng
Anh sẽ tạc vào thời gian đang chảy vào vô tận
Bức chân dung tội ác
Đảng lao động Việt Nam
Đảng ép xương dân - nện nền chuyên chính
Dựng đài kỷ niệm - Nê Rông *
Đảng giết tài năng - đánh lừa khát vọng
Đảng là mũi dao cắm vào sự sống
Đảng có tấm lòng - hổ đói đêm giông
Mấy nhát rìu phác thảo bức chân dung
Nó thô thiển như đảng từng thô thiển
Rất chân thật - xin các em độ lượng
Lương Đào
(1977)
Chú thích: Những chữ có dấu * có thể không đúng với nguyên văn.
Lạc vào đây vương triều Li-li-pút *
Anh chỉ là một người sống sót
Vụ nổ tàu trên đất quê hương
Theo dòng đời nghiêng ngửa đảo điên
Vớ chiếc rìu - anh làm nghề đẽo tượng
Anh sẽ tạc vào thời gian đang chảy vào vô tận
Bức chân dung tội ác
Đảng lao động Việt Nam
Đảng ép xương dân - nện nền chuyên chính
Dựng đài kỷ niệm - Nê Rông *
Đảng giết tài năng - đánh lừa khát vọng
Đảng là mũi dao cắm vào sự sống
Đảng có tấm lòng - hổ đói đêm giông
Mấy nhát rìu phác thảo bức chân dung
Nó thô thiển như đảng từng thô thiển
Rất chân thật - xin các em độ lượng
Lương Đào
(1977)
Chú thích: Những chữ có dấu * có thể không đúng với nguyên văn.
Năm Xưa Chồng Tôi Là Người Lính
Thơ: Nguyễn Thị Thanh Dương
Nhạc:Vĩnh Điện
Tiếng hát: Kim Khánh
"...Năm xưa chồng tôi là người lính,
Một lần hành quân,
Anh đã bị thương,
Máu anh loang ướt vạt cỏ ven đường.
Ôi, mảnh đất không tên,
Đã giữ chút máu xương người lính trẻ.
Đã bao nhiêu năm qua,
Bây giờ,
Anh thương binh tàn tạ.
Sống trên quê hương đôi khi vẫn thấy mình xa lạ,
Bạn bè anh,
Kẻ mất người còn,
Kẻ quên người nhớ,
Kẻ vô tình giữa dòng đời vất vả..."
Con Nhớ Ngày Cha Đi Tù
Con nhớ ngày cha đi tù
Mắt mẹ ướt thâm quầng đêm khó ngủ
Gặm củ sắn mẹ dành cho chưa đủ
Con đói cha ơi!
Trạc phân bò năm ấy đội qua sông
Nước ngập ướt tràn xuống môi con mặn
Sông vô tình vẫn trôi bình lặng
Bão tố cha ơi! Bão tố tơi bời!
Lũ lụt đi qua, rơm ướt mẹ phơi
Cong người xuống, mẹ gồng trên vai hẹp
Gánh cả giang sơn, đầu trần, không dép
Mẹ thẫn thờ, lảo đảo gọi tên cha.
Năm tháng đi qua, năm tháng đi qua
Mẹ vẫn nép cuộc đời trong rơm rạ
Con giấu tuổi thơ vào nỗi buồn lớn quá
Gánh tháng ngày tát cạn biển thời gian
Nguyễn Thị Bích Ngọc
Mắt mẹ ướt thâm quầng đêm khó ngủ
Gặm củ sắn mẹ dành cho chưa đủ
Con đói cha ơi!
Trạc phân bò năm ấy đội qua sông
Nước ngập ướt tràn xuống môi con mặn
Sông vô tình vẫn trôi bình lặng
Bão tố cha ơi! Bão tố tơi bời!
Lũ lụt đi qua, rơm ướt mẹ phơi
Cong người xuống, mẹ gồng trên vai hẹp
Gánh cả giang sơn, đầu trần, không dép
Mẹ thẫn thờ, lảo đảo gọi tên cha.
Năm tháng đi qua, năm tháng đi qua
Mẹ vẫn nép cuộc đời trong rơm rạ
Con giấu tuổi thơ vào nỗi buồn lớn quá
Gánh tháng ngày tát cạn biển thời gian
Nguyễn Thị Bích Ngọc
Tình Người Với Quê Hương
Quê hương đã có gì thay đổi?
Trong ngày vui, ta trở lại tiếng ru êm
Ôi! Những đôi mắt đăm đăm, ánh lửa, lặng nhìn
Như trách móc, như cầu xin, như có gì hờn dỗi
Có tình nào đẹp hơn, tình người mong đợi?
Có nỗi giận nào lớn hơn, nỗi giận cuộc đời bị lừa dối?
Chim hót gì chim ơi?
Trong ngày vui trở lại
Ta đùa em
Lòng cờn cợn như chính mình có lỗi
Quê hương đã có gì thay đổi?
Khi em vẫn đau quằn quặn từng ngày
Căm thù run đôi tay
Máu hờn reo trong mắt
Tổ quốc! Trở thành hang thú vật
Ta đau, nỗi đau dằn vặt con người
Mười một năm rồi, khí thở chẳng tròn hơi
Nơi sự sống rưng rưng trên sỏi đá
Nơi giam hãm lòng tin, tài năng, và tình yêu chí cả
Nơi lý trí bừng sôi
Những tinh cầu lửa
Vạch quỹ đạo con người, trên quang phổ nhân gian
Anh lại về với em
Quê hương ơi, yêu dấu
Mảnh đất, con sông, cây cỏ, giọng người
Da diết
Chung tình đùm bọc, dưỡng nuôi
Xây sự sống bị xéo dày từng mảnh
Ta đốt cháy đau thương - Kết thành khối mạnh
Chung vai trên chiến tuyến cuộc đời
Bước chân ta, san phẳng tổ ngợm người
Phơi phới cờ bay ta hát
Giải phóng con người, giải phóng quê hương
Lương Đào
(1974)
Trong ngày vui, ta trở lại tiếng ru êm
Ôi! Những đôi mắt đăm đăm, ánh lửa, lặng nhìn
Như trách móc, như cầu xin, như có gì hờn dỗi
Có tình nào đẹp hơn, tình người mong đợi?
Có nỗi giận nào lớn hơn, nỗi giận cuộc đời bị lừa dối?
Chim hót gì chim ơi?
Trong ngày vui trở lại
Ta đùa em
Lòng cờn cợn như chính mình có lỗi
Quê hương đã có gì thay đổi?
Khi em vẫn đau quằn quặn từng ngày
Căm thù run đôi tay
Máu hờn reo trong mắt
Tổ quốc! Trở thành hang thú vật
Ta đau, nỗi đau dằn vặt con người
Mười một năm rồi, khí thở chẳng tròn hơi
Nơi sự sống rưng rưng trên sỏi đá
Nơi giam hãm lòng tin, tài năng, và tình yêu chí cả
Nơi lý trí bừng sôi
Những tinh cầu lửa
Vạch quỹ đạo con người, trên quang phổ nhân gian
Anh lại về với em
Quê hương ơi, yêu dấu
Mảnh đất, con sông, cây cỏ, giọng người
Da diết
Chung tình đùm bọc, dưỡng nuôi
Xây sự sống bị xéo dày từng mảnh
Ta đốt cháy đau thương - Kết thành khối mạnh
Chung vai trên chiến tuyến cuộc đời
Bước chân ta, san phẳng tổ ngợm người
Phơi phới cờ bay ta hát
Giải phóng con người, giải phóng quê hương
Lương Đào
(1974)
Miền Nam Ơi
Miền Nam,
Miền Nam
Thương, tủi, giận, hờn
Anh lặng nhìn em, vết thương tấy phát
Anh từng sốt, sán* trùng giai cấp
Từng xuất huyết dạ dầy, cải cách
Ba mươi năm đất Bắc thấp khớp, teo cơ
Lũ mạt đời - gặm khoét ước mơ
Đảng xăm xỉa trừ tài năng, nhân phẩm
Đảng xả đôi trái tim lắp xuống tay lao động
Đảng nhét vào ngực người sản phẩm đá vôi
Anh yêu em - tình nghĩa con người
Em yêu đảng - chào mời rước đón
Ôi! Thảm họa đang lan* đầy* trên mình em năm tháng
Miền Nam ơi!
Lương Đào
(1976)
Chú thích: Những chữ có dấu * có thể không đúng với nguyên văn.
Miền Nam
Thương, tủi, giận, hờn
Anh lặng nhìn em, vết thương tấy phát
Anh từng sốt, sán* trùng giai cấp
Từng xuất huyết dạ dầy, cải cách
Ba mươi năm đất Bắc thấp khớp, teo cơ
Lũ mạt đời - gặm khoét ước mơ
Đảng xăm xỉa trừ tài năng, nhân phẩm
Đảng xả đôi trái tim lắp xuống tay lao động
Đảng nhét vào ngực người sản phẩm đá vôi
Anh yêu em - tình nghĩa con người
Em yêu đảng - chào mời rước đón
Ôi! Thảm họa đang lan* đầy* trên mình em năm tháng
Miền Nam ơi!
Lương Đào
(1976)
Chú thích: Những chữ có dấu * có thể không đúng với nguyên văn.
Hãy Chụp Giùm Tôi
Thơ: Trần Văn Lương
Phổ nhạc và hát: Nguyễn Hữu Tân
"...Hãy chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa
lấn vào đất của ông cha để lại..."
lấn vào đất của ông cha để lại..."
Nếu Tôi Về
Nếu Tôi Về…
Nếu về, tôi sẽ đi thăm Cao Lãnh
Nơi Cha Mẹ già yên nghỉ ngàn thu
Trên đường đê tôi tìm ngôi trường cũ
Thăm lớp học xưa, thuở còn thơ ấu
Nếu về, tôi thăm Trà Vinh yêu dấu
Để nhớ một thời gian lao, lận đận
Sống đời côi cút trong cảnh cơ bần
Chăm chỉ học hành, mong được tiến thân
Nếu về, tôi thăm Gia Định, ân nhân
Tạ ơn Anh, chăm sóc tôi ân cần
Cảm tạ Chị, dạy dỗ tôi thay Mẹ
Góp hành trang cho đời tôi khôn lớn
Nếu về, tôi thăm đồi Tăng Nhơn Phú
Nơi tôi được rèn binh thư, võ luyện
Để giúp tôi trở thành người lính chiến
Ngang dọc vẫy vùng trên khắp giang san
Tôi sẽ thăm vùng chinh chiến gian nan
Tìm lại vết tích một thời oanh liệt
Đi thăm lại các danh lam thắng cảnh
Thăm sông Đồng Nai thơ mộng hiền hòa
Nếu về, tôi đến đất lành Dĩ An
Thăm các chiến sĩ địa phương anh dũng
Một thời sát cánh trong vùng lửa đạn
Thăm lại xóm làng, đồng bào thân ái
Nếu về, tôi sẽ lên miền Yên Bái
Thăm bạn bè nằm trên núi hoang vu
Năm xưa đã ngã xuống trong trại tù
Chất chứa lòng tôi bao niềm thương tiếc
Tôi sẽ thăm người phế binh vô phước
Bên lề cuộc đời, cuối chợ, hẻm sâu
Chịu cảnh cơ bần, tìm phương sinh sống
Lê lết thân tàn, tủi phận đơn côi
Tôi sẽ đến thăm Nghĩa Trang Quân Đội
Tìm đến nơi đặt Pho Tượng Tiếc Thương
Thăm mộ đồng đội gục ngã chiến trường
Tưởng niệm anh hùng hy sinh vì nước
Những điều tôi muốn chỉ là mộng ước
Vết đạn thù làm đời tôi nghiệt ngã
Xe lăn bánh mỏi mòn trên đất lạ
Mong một ngày về thăm lại quê hương
Nguyễn Minh Châu
(TĐ3 Sói Biển)
Quê Hương Chưa Một Lần Xa
Quê Hương Chưa Một Lần Xa
Ta còn sống hay là ta đã chết
sao hồn còn vất vưởng chốn quê nhà
vẫn tự hỏi đời ta còn hay hết
nửa địa cầu chưa thấy một lần xa.
Vẫn thấy nhớ dòng Cửu Long năm tháng
nước êm trôi nghe mát rượi trong lòng
trên ruộng xanh bóng ai đi thấp thoáng
áo bà ba thơm nức cả dòng sông.
Vẫn thấy thèm tô canh chua cá lóc
thèm chén cơm nấu bếp lửa chiều xưa
nay quê người bỗng dưng lòng chợt khóc
thương đời ai còn đạm bạc rau dưa.
Thôn xóm nhỏ tiêu điều từng bụi chuối
thương đàn em ngơ ngác chẳng tương lai
tuổi thơ ngây đã nhọc nhằn sớm tối
nên bàn tay non dại đã thành chai.
Hàng cỏ dại chạy theo bờ ruộng cạn
đợi khói lên phủ ấm mái tranh nghèo
những đôi mắt khóc thương đời hoạn nạn
bao năm rồi khổ cực vẫn đeo theo.
Cây cầu nhỏ nối liền con đường đất
đôi chân qua còn kẽo kẹt trở mình
nước cũng biết đau lòng khi nước mất
ta là người chẳng lẽ cứ làm thinh?
tiếng ai khóc khiến lòng ta quặn thắt
tội thân người, đời tăm tối chưa qua…
Ta ở đây lao đao chiều nắng hắt
quê hương dù nghìn dặm vẫn chưa xa.
Hà Việt Hùng
Trường Sa, Hoàng Sa
Nhạc: Ái Hoa
Tiếng hát: Đức Bảo, Thùy Dương
"...Tim ta Việt Nam
giòng máu thắm tưới muôn hoa đẹp xinh
gái anh thư trai thì anh dũng...
Quyết giữ gìn quê hương đất nước
ra đi chống ngoại xâm gìn giữ quê hương..."
Tiếng Nói Thế Hệ Trẻ
Thơ: Trịnh Sơn
Nhạc: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư
"...Ăn cám heo cũng được, nhưng nhất định không uống sữa Tàu Ô..."
"...Ăn cám heo cũng được, nhưng nhất định không uống sữa Tàu Ô..."
Hạ Điên
Hạ Điên
Cho Trường Sa, Hoàng Sa
Nhớ quê tôi, tháng bảy oi nồng.
Mặt trời ngạo nghễ ở trên không,
phà hơi nóng kinh khủng.
Mù trời bão cát…
Khi trẻ thơ ngơ ngác,
Cây cỏ chơi vơi,
có con quạ lẻ loi,
chạy ngược chạy xuôi đi tìm chim bạn.
Tiếng kêu nghe thảng thốt,
như tiếng vọng nào từ dĩ vãng xa xôi…
Ngày ai kia vì mạng sống nổi trôi,
bỏ lại ai giữa một trời thương nhớ.
Quạ có phải là ai của những ngày tháng đó?
Giữa tháng bảy oi nồng,
người điên, quạ cũng khùng,
quay quắt giữa nghìn trùng nắng gió!
Bầy ve sầu kêu gào khản cổ
Lá phượng khô đuổi sát chân người
Hơi nóng như nung đốt đất trời,
Kiến lửa từng bầy đi tìm chỗ trốn.
Cố tìm quên ở miền quê hoang vắng,
Chỉ thấy thêm nhiều những nỗi thương tâm;
sông cạn, suối khô, ruộng đồng nứt nẻ,
trâu thiếu cỏ ăn, gạo chẳng đủ cho người.
Dù đêm ngày vẫn vất vả ngược xuôi.
Mồ hôi nước mắt cả đời tươm đổ
Hạ càng khủng khiếp khi mặt trời nổi lửa
lung linh cát nóng,
cháy bỏng thịt da,
khét vàng lông tóc.
Mồ hôi máu mắt đắng xót từng ngày!
Càng khốn khổ cho dân chài;
Khi biển đảo nơi bao đời gắn bó
bị kẻ cướp bắt bớ, tranh giành.
Cá tôm không có để mà ăn.
Cả mái chòi che thân cũng bị chiếm.
Những bà mẹ ngày ngày say khoai sắn
Trẻ thơ khóc ngằn ngặt đói trên đường
Khổ hận ngút trời oán hờn mênh mông
Bầy chó nổi dại chạy long rong
Chim chóc thở than, cá tôm hấp hối
Cây khát nước phát khóc, người nheo nhóc vì đói.
Trẻ thơ không biết nói, cây cỏ vạn đời câm.
Nơi nhà kín lầu vàng, những kẻ giàu sang
ngất ngưỡng nghênh ngang mặc ai đau chẳng biết.
Kẻ lạ từ đâu chiếm đất, đoạt nước
Quê tôi nhỏ bé không một phút bình yên!....
Ái Hoa
Mùa hè 2012
Cám Ơn Mày, Cám Ơn Chị
Cám Ơn Mày, Cám Ơn Chị
Tao thèm lắm...
Về thăm mầy một chuyến
Ngồi nhậu cùng mầy cá chốt chưng tương
Rượu mầy nấu...
Hai thằng nhậu cho đến ...điếc
Trời đất bằng vung
Còn cảnh nào sướng hơn...
Ngày vợ mầy ẵm mầy ra khỏi Cộng Hòa
Như ẵm thằng con nít
Mất cả đôi chân...Máu bật ướt hồn
...thì lúc đó tao cũng như thằng con nít
Khóc đã đời, đôi chân còn...
Mà như bị đất trời chôn
Ngày mất nước
Tao chưa vợ con gì ráo
Lính chẵn mười năm ...
Tao sống bằng hơi thở bạn bè
Nhà của tao là Bình Long lửa khói
Đất của tao là rừng núi sơn khê...
Liệng cây súng tao không đổ thừa ai cả
Tự chưởi mình chưởi lặng chưởi câm
Cắn bật máu môi
Biết mình còn sống
Giữa hận thù mà tổng ngổng tồng ngông
Tao đi tù
Tự nhủ lòng thua ráng chịu
Tao tha phương
Tự hứa lấy lại ngày về
Nát bét đời không nát tình nát nghĩa
Còn hơi thở là ... còn nhớ chuyện xưa
Chuyện xưa
Có mầy có tao có ngày đuổi giặc
Chiều ngồi sau hè
Mầy trông tin tao bằng bặt
Sướng được rồi , là biệt tích biệt tăm
Xin lỗi mầy...
Tao chưa thể về thăm
Bởi hai chữ Việt Kiều lạ huơ lạ hoắc
Có cay dắng mầy chưởi tao cũng được
VN là của Mầy của Taọ..
Sao tao lại là Việt Kiều
Cám ơn mầy dù ngàn vạn hắt hiu
Vẫn nhớ Anh Em một thời chinh chiến
Xin phép mầy, cho tao cám ơn Thiên Thần mầy một tiếng
Cám ơn Tâm Hồn Người Vợ Lính Quốc Gia.
Trạch Gầm
1-1-2011
Những Người Lính Năm Xưa
Những Người Lính Năm Xưa
Tao bị thương hai chân,
Cưa ngang đầu gối !
Vết thương còn nhức nhối.
Da non kéo chưa kịp lành...
Ngày "Giải phóng Miền nam "
Vợ tao "Ẵm" tao như một đứa trẻ sơ sanh...!
Ngậm ngùi rời "Quân-Y-Viện"
Cưa ngang đầu gối !
Vết thương còn nhức nhối.
Da non kéo chưa kịp lành...
Ngày "Giải phóng Miền nam "
Vợ tao "Ẵm" tao như một đứa trẻ sơ sanh...!
Ngậm ngùi rời "Quân-Y-Viện"
Trong lòng tao chết điếng,
Thấy người lính Miền bắc mang khẩu súng AK!
Súng "Trung cộng" hay súng của "Nga" ?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền nam
-Nước Việt,
Mang chữ "NGỤY" thương binh.
Nên "Người anh, em phía bên kia.."
Đối xử với tao không một chút thân tình...!
Thấy người lính Miền bắc mang khẩu súng AK!
Súng "Trung cộng" hay súng của "Nga" ?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền nam
-Nước Việt,
Mang chữ "NGỤY" thương binh.
Nên "Người anh, em phía bên kia.."
Đối xử với tao không một chút thân tình...!
Mày biết không !
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như "Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay !
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao "Ôm" nổi bốn con người trong cơn gió lốc.
Cái hay là: Vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao, một thằng lính què!
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như "Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay !
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao "Ôm" nổi bốn con người trong cơn gió lốc.
Cái hay là: Vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao, một thằng lính què!
Tao đóng hai cái ghế thấp, nhỏ bằng tre,
Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại
Tao quét nhà; nấu ăn; giặt quần; giặt áo...
Cho heo ăn thật là "Thoải mái"!
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần!
Lên liếp trồng rau, thân tàn tao làm nốt.
Phụ vợ đào ao sau vườn, rồi thả nuôi cá chốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gió sương...
Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại
Tao quét nhà; nấu ăn; giặt quần; giặt áo...
Cho heo ăn thật là "Thoải mái"!
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần!
Lên liếp trồng rau, thân tàn tao làm nốt.
Phụ vợ đào ao sau vườn, rồi thả nuôi cá chốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gió sương...
Xưa, nơi chiến trường
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
Vậy mà bây giờ...
Nhìn tao...nuớc mắt bả... rưng rưng !
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
Vậy mà bây giờ...
Nhìn tao...nuớc mắt bả... rưng rưng !
Lâu lắm, tao nhớ mầy qúa chừng.
Kể từ ngày, mày "Được đi Cải tạo"!
Hàng thần lơ láo - Xa xót cảnh đời...
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi!
Kể từ ngày, mày "Được đi Cải tạo"!
Hàng thần lơ láo - Xa xót cảnh đời...
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi!
Rồi đến mùa "H.O"
Mầy đi tuốt tuột một hơi. Hơn mười mấy năm trời...
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ... buồn hiu!
Mầy đi tuốt tuột một hơi. Hơn mười mấy năm trời...
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ... buồn hiu!
Mai mốt mầy có về thăm lại Việt nam
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Còn "Yêu nước" hay không - Mặc kệ mầy.
Tao đếch cần biết!
Về, ghé nhà tao. Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến... điếc...!
Trang Y Hạ
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Còn "Yêu nước" hay không - Mặc kệ mầy.
Tao đếch cần biết!
Về, ghé nhà tao. Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến... điếc...!
Trang Y Hạ
Đường Biên Giới
Đường Biên Giới
Đường biên giới,
Việt Nam - Trung Quốc,
Lợi dụng tình hữu nghị giúp đỡ Việt Nam,
Trung Quốc xây dựng những công trình,
Hay đưa dân sang nhập cư canh tác,
Để chiếm đất.
Những phần đất Việt Nam đã bị mất,
Hồn tổ tiên, sông núi cũng đau lòng.
Nhưng đường biên giới,
Ngày ấy vẫn thắm thiết tình,
Ải Nam Quan,
Thành Hữu Nghị Quan,
Đẹp biết bao tình láng giềng, đồng chí.
Miền Bắc Việt Nam từng được Trung Quốc giúp đỡ,
Trong hai cuộc chiến tranh Đông Dương và Việt Nam.
Mây trời từ Quảng Ninh, Cao Bằng, Lạng Sơn,
Mây cũng trôi qua bên kia biên giới,
Gió từ Hà Tuyên, Hoàng Liên Sơn, Lai Châu,
Gió cũng thổi qua bên kia biên giới,
Người dân hai bên gần gũi.
Đứng núi bên này trông thấy núi bên kia.
Nhưng cuộc chiến tranh biên giới đã xảy ra,
Năm 1979 đầy tang tóc,
Trung Quốc chuyển bạn thành thù,
Tấn công Việt Nam,
Chiếm thêm đất,
Thêm những cột mốc biên giới bị lùi sâu vào lãnh thổ Việt Nam,
Đường biên giới đau thương!
Đường biên giới máu xương!
Thị xã Cao Bằng,
Một trong những nơi bị quân Trung Quốc tấn công và phá hoại….
Có dòng sông Quây Sơn vẫn chảy,
Có thác Bản Giốc bị chia hai, *
Nửa bên này thương nhớ nửa bên kia,
Cột mốc số 53,
Bị di dời nằm bơ vơ,
Bên núi cao,
Bên dòng sông trên thác Bản Giốc.
Chắc là cột mốc 53 đã khóc!
Đường biên giới,
Nay lại là tình bạn,
Nhưng người bạn lớn vẫn nhiều mưu mô, tính toán,
Người ta qua lại buôn bán,
Từ Trung Quốc,
Những nông lâm sản quế, hồi, trái cây, rau quả…
Những mặt hàng công nghiệp gía rẻ,
Làm thiệt hại nền kinh tế Việt Nam.
Họ tuồn sang,
Bao món hàng độc hại,
Hàng kém chất lượng và hàng giả,
Đường biên giới,
Người ta vận chuyển mua bán ma túy,
Mua bán cả con người.
Những phụ nữ Việt Nam bị lừa sang Trung Quốc,
Làm vợ hay làm nô lệ tình dục,
Cổng Hữu Nghị Quan vẫn còn,
Mà đường về quê sao quá xa xăm?
Đường biên giới của lòng tham và tội ác.
Tìm đâu chút mộng mơ, lãng mạn?
Đường biên giới nào?
Có chiếc cầu trong bài hát của Phạm Duy:
“Bên cầu biên giới,
Tôi lặng nghe dòng đời,
Từ từ trôi..”
Đường biên giới phía Bắc quê hương tôi ơi!!!
Nguyễn Thị Thanh Dương
(Augs.-2012)
* Thác Bản Giốc chia hai theo hiệp ước biên giới giữa 2 nước, năm 1999.
Đường biên giới,
Việt Nam - Trung Quốc,
Lợi dụng tình hữu nghị giúp đỡ Việt Nam,
Trung Quốc xây dựng những công trình,
Hay đưa dân sang nhập cư canh tác,
Để chiếm đất.
Những phần đất Việt Nam đã bị mất,
Hồn tổ tiên, sông núi cũng đau lòng.
Nhưng đường biên giới,
Ngày ấy vẫn thắm thiết tình,
Ải Nam Quan,
Thành Hữu Nghị Quan,
Đẹp biết bao tình láng giềng, đồng chí.
Miền Bắc Việt Nam từng được Trung Quốc giúp đỡ,
Trong hai cuộc chiến tranh Đông Dương và Việt Nam.
Mây trời từ Quảng Ninh, Cao Bằng, Lạng Sơn,
Mây cũng trôi qua bên kia biên giới,
Gió từ Hà Tuyên, Hoàng Liên Sơn, Lai Châu,
Gió cũng thổi qua bên kia biên giới,
Người dân hai bên gần gũi.
Đứng núi bên này trông thấy núi bên kia.
Nhưng cuộc chiến tranh biên giới đã xảy ra,
Năm 1979 đầy tang tóc,
Trung Quốc chuyển bạn thành thù,
Tấn công Việt Nam,
Chiếm thêm đất,
Thêm những cột mốc biên giới bị lùi sâu vào lãnh thổ Việt Nam,
Đường biên giới đau thương!
Đường biên giới máu xương!
Thị xã Cao Bằng,
Một trong những nơi bị quân Trung Quốc tấn công và phá hoại….
Có dòng sông Quây Sơn vẫn chảy,
Có thác Bản Giốc bị chia hai, *
Nửa bên này thương nhớ nửa bên kia,
Cột mốc số 53,
Bị di dời nằm bơ vơ,
Bên núi cao,
Bên dòng sông trên thác Bản Giốc.
Chắc là cột mốc 53 đã khóc!
Đường biên giới,
Nay lại là tình bạn,
Nhưng người bạn lớn vẫn nhiều mưu mô, tính toán,
Người ta qua lại buôn bán,
Từ Trung Quốc,
Những nông lâm sản quế, hồi, trái cây, rau quả…
Những mặt hàng công nghiệp gía rẻ,
Làm thiệt hại nền kinh tế Việt Nam.
Họ tuồn sang,
Bao món hàng độc hại,
Hàng kém chất lượng và hàng giả,
Đường biên giới,
Người ta vận chuyển mua bán ma túy,
Mua bán cả con người.
Những phụ nữ Việt Nam bị lừa sang Trung Quốc,
Làm vợ hay làm nô lệ tình dục,
Cổng Hữu Nghị Quan vẫn còn,
Mà đường về quê sao quá xa xăm?
Đường biên giới của lòng tham và tội ác.
Tìm đâu chút mộng mơ, lãng mạn?
Đường biên giới nào?
Có chiếc cầu trong bài hát của Phạm Duy:
“Bên cầu biên giới,
Tôi lặng nghe dòng đời,
Từ từ trôi..”
Đường biên giới phía Bắc quê hương tôi ơi!!!
Nguyễn Thị Thanh Dương
(Augs.-2012)
* Thác Bản Giốc chia hai theo hiệp ước biên giới giữa 2 nước, năm 1999.
Subscribe to:
Posts (Atom)