Quê Hương Chưa Một Lần Xa
Ta còn sống hay là ta đã chết
sao hồn còn vất vưởng chốn quê nhà
vẫn tự hỏi đời ta còn hay hết
nửa địa cầu chưa thấy một lần xa.
Vẫn thấy nhớ dòng Cửu Long năm tháng
nước êm trôi nghe mát rượi trong lòng
trên ruộng xanh bóng ai đi thấp thoáng
áo bà ba thơm nức cả dòng sông.
Vẫn thấy thèm tô canh chua cá lóc
thèm chén cơm nấu bếp lửa chiều xưa
nay quê người bỗng dưng lòng chợt khóc
thương đời ai còn đạm bạc rau dưa.
Thôn xóm nhỏ tiêu điều từng bụi chuối
thương đàn em ngơ ngác chẳng tương lai
tuổi thơ ngây đã nhọc nhằn sớm tối
nên bàn tay non dại đã thành chai.
Hàng cỏ dại chạy theo bờ ruộng cạn
đợi khói lên phủ ấm mái tranh nghèo
những đôi mắt khóc thương đời hoạn nạn
bao năm rồi khổ cực vẫn đeo theo.
Cây cầu nhỏ nối liền con đường đất
đôi chân qua còn kẽo kẹt trở mình
nước cũng biết đau lòng khi nước mất
ta là người chẳng lẽ cứ làm thinh?
tiếng ai khóc khiến lòng ta quặn thắt
tội thân người, đời tăm tối chưa qua…
Ta ở đây lao đao chiều nắng hắt
quê hương dù nghìn dặm vẫn chưa xa.
Hà Việt Hùng