Hãy Chụp Giùm Tôi


Thơ: Trần Văn Lương
Phổ nhạc và hát: Nguyễn Hữu Tân

"...Hãy chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa
lấn vào đất của ông cha để lại..."

Nếu Tôi Về

Nếu Tôi Về…

Nếu về, tôi sẽ đi thăm Cao Lãnh
Nơi Cha Mẹ già yên nghỉ ngàn thu
Trên đường đê tôi tìm ngôi trường cũ
Thăm lớp học xưa, thuở còn thơ ấu

Nếu về, tôi thăm Trà Vinh yêu dấu
Để nhớ một thời gian lao, lận đận
Sống đời côi cút trong cảnh cơ bần
Chăm chỉ học hành, mong được tiến thân

Nếu về, tôi thăm Gia Định, ân nhân
Tạ ơn Anh, chăm sóc tôi ân cần
Cảm tạ Chị, dạy dỗ tôi thay Mẹ
Góp hành trang cho đời tôi khôn lớn

Nếu về, tôi thăm đồi Tăng Nhơn Phú
Nơi tôi được rèn binh thư, võ luyện
Để giúp tôi trở thành người lính chiến
Ngang dọc vẫy vùng trên khắp giang san

Tôi sẽ thăm vùng chinh chiến gian nan
Tìm lại vết tích một thời oanh liệt
Đi thăm lại các danh lam thắng cảnh
Thăm sông Đồng Nai thơ mộng hiền hòa

Nếu về, tôi đến đất lành Dĩ An
Thăm các chiến sĩ địa phương anh dũng
Một thời sát cánh trong vùng lửa đạn
Thăm lại xóm làng, đồng bào thân ái

Nếu về, tôi sẽ lên miền Yên Bái
Thăm bạn bè nằm trên núi hoang vu
Năm xưa đã ngã xuống trong trại tù
Chất chứa lòng tôi bao niềm thương tiếc

Tôi sẽ thăm người phế binh vô phước
Bên lề cuộc đời, cuối chợ, hẻm sâu
Chịu cảnh cơ bần, tìm phương sinh sống
Lê lết thân tàn, tủi phận đơn côi

Tôi sẽ đến thăm Nghĩa Trang Quân Đội
Tìm đến nơi đặt Pho Tượng Tiếc Thương
Thăm mộ đồng đội gục ngã chiến trường
Tưởng niệm anh hùng hy sinh vì nước

Những điều tôi muốn chỉ là mộng ước
Vết đạn thù làm đời tôi nghiệt ngã
Xe lăn bánh mỏi mòn trên đất lạ
Mong một ngày về thăm lại quê hương

Nguyễn Minh Châu
(TĐ3 Sói Biển)

Quê Hương Chưa Một Lần Xa

Quê Hương Chưa Một Lần Xa

Ta còn sống hay là ta đã chết
sao hồn còn vất vưởng chốn quê nhà
vẫn tự hỏi đời ta còn hay hết
nửa địa cầu chưa thấy một lần xa.

Vẫn thấy nhớ dòng Cửu Long năm tháng
nước êm trôi nghe mát rượi trong lòng
trên ruộng xanh bóng ai đi thấp thoáng
áo bà ba thơm nức cả dòng sông.

Vẫn thấy thèm tô canh chua cá lóc
thèm chén cơm nấu bếp lửa chiều xưa
nay quê người bỗng dưng lòng chợt khóc
thương đời ai còn đạm bạc rau dưa.

Thôn xóm nhỏ tiêu điều từng bụi chuối
thương đàn em ngơ ngác chẳng tương lai
tuổi thơ ngây đã nhọc nhằn sớm tối
nên bàn tay non dại đã thành chai.

Hàng cỏ dại chạy theo bờ ruộng cạn
đợi khói lên phủ ấm mái tranh nghèo
những đôi mắt khóc thương đời hoạn nạn
bao năm rồi khổ cực vẫn đeo theo.

Cây cầu nhỏ nối liền con đường đất
đôi chân qua còn kẽo kẹt trở mình
nước cũng biết đau lòng khi nước mất
ta là người chẳng lẽ cứ làm thinh?

tiếng ai khóc khiến lòng ta quặn thắt
tội thân người, đời tăm tối chưa qua…
Ta ở đây lao đao chiều nắng hắt
quê hương dù nghìn dặm vẫn chưa xa.

Hà Việt Hùng

Trường Sa, Hoàng Sa


Nhạc: Ái Hoa
Tiếng hát: Đức Bảo, Thùy Dương

"...Tim ta Việt Nam
giòng máu thắm tưới muôn hoa đẹp xinh
gái anh thư trai thì anh dũng...

Quyết giữ gìn quê hương đất nước 

ra đi chống ngoại xâm gìn giữ quê hương..."

Tiếng Nói Thế Hệ Trẻ


Thơ: Trịnh Sơn
Nhạc: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư

"...Ăn cám heo cũng được, nhưng nhất định không uống sữa Tàu Ô..."

Hạ Điên

Hạ Điên

Cho Trường Sa, Hoàng Sa

Nhớ quê tôi, tháng bảy oi nồng.
Mặt trời ngạo nghễ ở trên không,
phà hơi nóng kinh khủng.
Mù trời bão cát…
Khi trẻ thơ ngơ ngác,
Cây cỏ chơi vơi,
có con quạ lẻ loi,
chạy ngược chạy xuôi đi tìm chim bạn.
Tiếng kêu nghe thảng thốt,
như tiếng vọng nào từ dĩ vãng xa xôi…
Ngày ai kia vì mạng sống nổi trôi,
bỏ lại ai giữa một trời thương nhớ.
Quạ có phải là ai của những ngày tháng đó?
Giữa tháng bảy oi nồng,
người điên, quạ cũng khùng,
quay quắt giữa nghìn trùng nắng gió!
Bầy ve sầu kêu gào khản cổ
Lá phượng khô đuổi sát chân người
Hơi nóng như nung đốt đất trời,
Kiến lửa từng bầy đi tìm chỗ trốn.
Cố tìm quên ở miền quê hoang vắng,
Chỉ thấy thêm nhiều những nỗi thương tâm;
sông cạn, suối khô, ruộng đồng nứt nẻ,
trâu thiếu cỏ ăn, gạo chẳng đủ cho người.
Dù đêm ngày vẫn vất vả ngược xuôi.
Mồ hôi nước mắt cả đời tươm đổ
Hạ càng khủng khiếp khi mặt trời nổi lửa
lung linh cát nóng,
cháy bỏng thịt da,
khét vàng lông tóc.
Mồ hôi máu mắt đắng xót từng ngày!
Càng khốn khổ cho dân chài;
Khi biển đảo nơi bao đời gắn bó
bị kẻ cướp bắt bớ, tranh giành.
Cá tôm không có để mà ăn.
Cả mái chòi che thân cũng bị chiếm.
Những bà mẹ ngày ngày say khoai sắn
Trẻ thơ khóc ngằn ngặt đói trên đường
Khổ hận ngút trời oán hờn mênh mông
Bầy chó nổi dại chạy long rong
Chim chóc thở than, cá tôm hấp hối
Cây khát nước phát khóc, người nheo nhóc vì đói.
Trẻ thơ không biết nói, cây cỏ vạn đời câm.
Nơi nhà kín lầu vàng, những kẻ giàu sang
ngất ngưỡng nghênh ngang mặc ai đau chẳng biết.
Kẻ lạ từ đâu chiếm đất, đoạt nước
Quê tôi nhỏ bé không một phút bình yên!....

Ái Hoa
Mùa hè 2012

Cám Ơn Mày, Cám Ơn Chị

Cám Ơn Mày, Cám Ơn Chị

Tao thèm lắm...
Về thăm mầy một chuyến
Ngồi nhậu cùng mầy cá chốt chưng tương
Rượu mầy nấu...
Hai thằng nhậu cho đến ...điếc
Trời đất bằng vung
Còn cảnh nào sướng hơn...
Ngày vợ mầy ẵm mầy ra khỏi Cộng Hòa
Như ẵm thằng con nít
Mất cả đôi chân...Máu bật ướt hồn
...thì lúc đó tao cũng như thằng con nít
Khóc đã đời, đôi chân còn...
Mà như bị đất trời chôn

Ngày mất nước
Tao chưa vợ con gì ráo
Lính chẵn mười năm ...
Tao sống bằng hơi thở bạn bè
Nhà của tao là Bình Long lửa khói
Đất của tao là rừng núi sơn khê...
Liệng cây súng tao không đổ thừa ai cả
Tự chưởi mình chưởi lặng chưởi câm
Cắn bật máu môi
Biết mình còn sống
Giữa hận thù mà tổng ngổng tồng ngông

Tao đi tù
Tự nhủ lòng thua ráng chịu
Tao tha phương
Tự hứa lấy lại ngày về
Nát bét đời không nát tình nát nghĩa
Còn hơi thở là ... còn nhớ chuyện xưa
Chuyện xưa
Có mầy có tao có ngày đuổi giặc

Chiều ngồi sau hè
Mầy trông tin tao bằng bặt
Sướng được rồi , là biệt tích biệt tăm
Xin lỗi mầy...
Tao chưa thể về thăm
Bởi hai chữ Việt Kiều lạ huơ lạ hoắc
Có cay dắng mầy chưởi tao cũng được
VN là của Mầy của Taọ..
Sao tao lại là Việt Kiều
Cám ơn mầy dù ngàn vạn hắt hiu
Vẫn nhớ Anh Em một thời chinh chiến
Xin phép mầy, cho tao cám ơn Thiên Thần mầy một tiếng
Cám ơn Tâm Hồn Người Vợ Lính Quốc Gia.

Trạch Gầm
1-1-2011


Những Người Lính Năm Xưa

Những Người Lính Năm Xưa

Tao bị thương hai chân,
Cưa ngang đầu gối !
Vết thương còn nhức nhối.
Da non kéo chưa kịp lành...
Ngày "Giải phóng Miền nam "
Vợ tao "Ẵm" tao như một đứa trẻ sơ sanh...!
Ngậm ngùi rời "Quân-Y-Viện"

Trong lòng tao chết điếng,
Thấy người lính Miền bắc mang khẩu súng AK!
Súng "Trung cộng" hay súng của "Nga" ?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền nam
-Nước Việt,
Mang chữ "NGỤY" thương binh.
Nên "Người anh, em phía bên kia.."
Đối xử với tao không một chút thân tình...!

Mày biết không !
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như "Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay !
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao "Ôm" nổi bốn con người trong cơn gió lốc.
Cái hay là: Vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao, một thằng lính què!

Tao đóng hai cái ghế thấp, nhỏ bằng tre,
Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại
Tao quét nhà; nấu ăn; giặt quần; giặt áo...
Cho heo ăn thật là "Thoải mái"!
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần!
Lên liếp trồng rau, thân tàn tao làm nốt.
Phụ vợ đào ao sau vườn, rồi thả nuôi cá chốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gió sương...

Xưa, nơi chiến trường
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
Vậy mà bây giờ...
Nhìn tao...nuớc mắt bả... rưng rưng !

Lâu lắm, tao nhớ mầy qúa chừng.
Kể từ ngày, mày "Được đi Cải tạo"!
Hàng thần lơ láo - Xa xót cảnh đời...
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi!

Rồi đến mùa "H.O"
Mầy đi tuốt tuột một hơi. Hơn mười mấy năm trời...
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ... buồn hiu!

Mai mốt mầy có về thăm lại Việt nam
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Còn "Yêu nước" hay không - Mặc kệ mầy.
Tao đếch cần biết!
Về, ghé nhà tao. Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến... điếc...!

Trang Y Hạ

Đường Biên Giới

Đường Biên Giới

Đường biên giới,
Việt Nam - Trung Quốc,
Lợi dụng tình hữu nghị giúp đỡ Việt Nam,
Trung Quốc xây dựng những công trình,
Hay đưa dân sang nhập cư canh tác,
Để chiếm đất.
Những phần đất Việt Nam đã bị mất,
Hồn tổ tiên, sông núi cũng đau lòng.
Nhưng đường biên giới,
Ngày ấy vẫn thắm thiết tình,
Ải Nam Quan,
Thành Hữu Nghị Quan,
Đẹp biết bao tình láng giềng, đồng chí.
Miền Bắc Việt Nam từng được Trung Quốc giúp đỡ,
Trong hai cuộc chiến tranh Đông Dương và Việt Nam.
Mây trời từ Quảng Ninh, Cao Bằng, Lạng Sơn,
Mây cũng trôi qua bên kia biên giới,
Gió từ Hà Tuyên, Hoàng Liên Sơn, Lai Châu,
Gió cũng thổi qua bên kia biên giới,
Người dân hai bên gần gũi.
Đứng núi bên này trông thấy núi bên kia.

Nhưng cuộc chiến tranh biên giới đã xảy ra,
Năm 1979 đầy tang tóc,
Trung Quốc chuyển bạn thành thù,
Tấn công Việt Nam,
Chiếm thêm đất,
Thêm những cột mốc biên giới bị lùi sâu vào lãnh thổ Việt Nam,
Đường biên giới đau thương!
Đường biên giới máu xương!
Thị xã Cao Bằng,
Một trong những nơi bị quân Trung Quốc tấn công và phá hoại….
Có dòng sông Quây Sơn vẫn chảy,
Có thác Bản Giốc bị chia hai, *
Nửa bên này thương nhớ nửa bên kia,
Cột mốc số 53,
Bị di dời nằm bơ vơ,
Bên núi cao,
Bên dòng sông trên thác Bản Giốc.
Chắc là cột mốc 53 đã khóc!

Đường biên giới,
Nay lại là tình bạn,
Nhưng người bạn lớn vẫn nhiều mưu mô, tính toán,
Người ta qua lại buôn bán,
Từ Trung Quốc,
Những nông lâm sản quế, hồi, trái cây, rau quả…
Những mặt hàng công nghiệp gía rẻ,
Làm thiệt hại nền kinh tế Việt Nam.
Họ tuồn sang,
Bao món hàng độc hại,
Hàng kém chất lượng và hàng giả,

Đường biên giới,
Người ta vận chuyển mua bán ma túy,
Mua bán cả con người.
Những phụ nữ Việt Nam bị lừa sang Trung Quốc,
Làm vợ hay làm nô lệ tình dục,
Cổng Hữu Nghị Quan vẫn còn,
Mà đường về quê sao quá xa xăm?
Đường biên giới của lòng tham và tội ác.

Tìm đâu chút mộng mơ, lãng mạn?
Đường biên giới nào?
Có chiếc cầu trong bài hát của Phạm Duy:
“Bên cầu biên giới,
Tôi lặng nghe dòng đời,
Từ từ trôi..”
Đường biên giới phía Bắc quê hương tôi ơi!!!

Nguyễn Thị Thanh Dương
(Augs.-2012)

* Thác Bản Giốc chia hai theo hiệp ước biên giới giữa 2 nước, năm 1999.